Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

[trans fic - Haehyuk] Hope is a dream that never sleep


Ngày 9/8 có phải ngày Haehyuk không nhỉ =))

Cái fic này không nhớ copy từ đâu về nữa :|
lục sj-world mà chưa thấy :|

Title: Hope is a dream that never sleep
Pairing: HaeHyuk (Older!Hae /Younger!Hyuk)
Rating: PG-13 (mình dịch cái nào là nghi ngờ rating cái đó a~~~~)
Genre: Romance, Slight Angst
Length: One- Shot
Warning: Unbeta-ed and slightly rated
Disclaimer: I only own the fic but not the boys :(
Word Counts: 2, 116
Author’s note: This is another fail fic I made. Inspired by Kyuhyun’s new OST; Hope Is a Dream That Never Sleep and the drama itself; Bread, Love and Dreams: Kim Takgu. The lyrics in gray are the one Eunhyuk wrote (in this story)
Summary: None. Read it by yourself ^^

p/s:      lúc nhỏ: Eunhyuk - nó, Donghae - cậu
            lúc lớn: Eunhyuk - cậu, Donghae - anh
            lyrics vnese lấy từ saju nhé :D

Anh có cô đơn cũng chẳng sao. Mỗi khi nghĩ về em
Nụ cười lại chợt xuất hiện trên gương mặt anh
Dẫu có khó khăn anh cũng không e ngại. Mỗi khi em hạnh phúc…
Yêu thương lại ngập tràn trái tim anh.

"Lee Donghae! Ngừng mơ mộng và làm công việc của cậu đi! Mau vác 20 bao bột này xuống hầm."

Đầu bếp trưởng ra lệnh, kéo Donghae ra khỏi những giấc mơ của mình. Anh mỉm cười bẽn lẽn trước khi đứng lên tiếp tục công việc. Donghae phủi phủi quần và giơ tay chào ông đầu bếp.

"Vâng thưa ngài! Mong muốn của ngài chính là mệnh lệnh của tôi!" Anh trả lời và cười tinh nghịch rồi nhảy vào nhà bếp để lấy những túi bột mì.

Lee Donghae, một thanh niên 24 tuổi. Với gương mặt và ngoại hình xuất sắc, anh trông giống như của một hoàng tử chỉ tồn tại trong những cuốn manga, nhưng trong thực tế, anh là một người thợ làm bánh, mà cũng có thể chỉ giống như một người giúp việc trong một tiệm bánh mì từ hai tháng trước.

Những kỹ năng của anh đối với người khác là bất khả chiến bại, nhưng kể từ khi anh mới vào đây, đầu bếp trưởng đã quyết định đối xử với anh như một nhân viên bình thường, chưa phải là một thợ làm bánh mì chính thức.

Donghae sống cho một mục đích mà anh đã ấp ủ kể từ khi còn là một cậu bé. Cuộc sống này anh dành cho việc tìm người bạn thời thơ ấu của mình, người mà anh trân trọng nhất, hơn cả chính sự tồn tại của mình. Cậu ấy là mối tình đầu tiên của anh.

Cũng như ngày hôm nay, trong thế giới anh đã bước vào.
Dẫu chẳng hề dễ dàng, chỉ cần nhắm mắt, sẽ chỉ còn hình ảnh của em
Giấc mơ vẫn xoay vòng quanh tai anh, đã hướng về em từ phía anh

[FLASHBACK]

"Donghae, khi chúng ta lớn lên, chúng ta sẽ vẫn còn là bạn chứ?"

Một cậu bé dễ thương đang ngồi trên xích đu, đung đưa đôi chân nhỏ nhắn, cất tiếng hỏi. Nó lo lắng vân vê ngón tay của mình, chờ đợi một câu trả lời từ Donghae 12 tuổi.

Donghae đang ngồi trên chiếc xích đu ngược lại, dịu dàng vuốt ve lên đôi má trắng hồng, mềm mại.

"Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ là bạn tốt mãi mãi."

"Donghae, anh có thể hứa với em một điều không?"

Cậu bé lại hỏi một lần nữa. Donghae mỉm cười và kéo nó ngồi lên đùi của mình.

"Hứa điều gì?"

Donghae nắm bàn tay xinh xắn, cậu bé cúi đầu xuống để che giấu gương mặt đỏ ửng của mình.

"Anh hãy hứa với em rằng khi lớn lên anh sẽ tìm em? Anh hãy hứa là sẽ không bao giờ quên em?"

Donghae ôm lấy cậu bé đang run rẩy và chặn ngang lời nó.

"Anh sẽ làm. Anh hứa với Hyukkie, anh nhất định sẽ đi tìm em. Anh hứa sẽ không bao giờ quên em."

"Em rất yêu anh, Donghae. Em sẽ không bao giờ quên anh đâu."

"Anh cũng yêu em, Hyukkie."

[END FLASHBACK]

"Tốt lắm mọi người! Chúc ngủ ngon! Gặp lại mọi người vào ngày mai nhé"

Donghae vẫy tay chào đồng nghiệp của mình rồi đi bộ xuống đồi về nhà của mình. Anh đặt tay vào túi quần jean, rùng mình mỗi khi gió lạnh lướt qua. Anh đi ngang qua các đường phố tấp nập và dừng lại tại trạm xe buýt. Không phải Donghae muốn chờ xe buýt mà đó là thói quen của anh. Mỗi ngày sau giờ làm việc, anh sẽ đi đến trạm này và ngồi đó. Anh thích ngắm nhìn bức tường ở đây. Nó lúc nào cũng dày đặc các bài viết và lời bài hát và anh hứng thú với chúng.

Theo lời người phụ nữ bán hàng bên kia đường, tác giả của những bài viết này hình như là một thiếu niên. Cô nói cậu bé sẽ đến trạm này lúc 1 giờ 59 phút trưa mỗi ngày và viết một cái gì đó trên bức tường.

Donghae đọc các bài viết mới nhất từ ​​cậu bé bí ẩn. Lần này, nó không phải là lời bài hát như những lần trước. Nó lại giống như một tin nhắn mà cậu bé cố gắng để gửi đến cho ai đó hơn.

Đến khi nào anh mới đến đây
Để tìm thấy em
Và yêu em với tất cả trái tim của anh
Em vẫn đang chờ anh, tình yêu của em à
Bởi vì em không bao giờ quên được anh.

Donghae cảm thấy đoạn tin này như viết cho anh. Cũng giống như anh và Eunhyuk.

Đi cùng anh, như một chiếc bóng
Lặng lẽ em đã tới bên anh
Mỗi ngày anh có đau đớn hay cô đơn thế nào
Em đến bên anh chỉ bởi những ký ức ấy

Donghae mở khóa kéo áo khoác và nắm chặt sợi dây chuyền của mình. Nó hình một nửa trái tim với các chữ cái 'HO' khắc ở trên. Nguyên do mà nó chỉ có một nửa là vì anh đã gửi nửa còn lại đến Eunhyuk. Donghae đã tặng nó cho cậu trước khi Eunhyuk lên chiếc xe đến một trại trẻ mồ côi trên tỉnh. Anh nắm lấy mặt dây chuyền thật chặt và nhắm mắt lại, để cho mình quay trở lại quá khứ ...

[FLASHBACK]

"Eunhyukkie, em có trong đó không?"

Donghae gõ lên cánh cửa gỗ và chờ đợi một câu trả lời. Cậu nghe tiếng nức nở mờ nhạt và tiếng khịt mũi từ bên trong.

"Eunhyukkie, mở cửa đi mà. Em không muốn anh lo lắng, đúng không?"

Donghae nói. Cậu đợi vài giây thì nghe thấy một tiếng tạch nhỏ. Nụ cười nhẹ thoáng qua, cậu xoay nhẹ núm cửa và bước vào bên trong. Donghae bước đến gần phía Eunhyuk đang khóc trên giường của mình.

"Đừng khóc, Eunhyukkie. Em biết anh ghét nhất là thấy em khóc mà, phải không? Đừng khóc nữa."

Donghae lau đi những giọt nước mắt trên má đỏ ửng của Eunhyuk trước khi nhẹ nhàng kéo cậu bé vào cái ôm ấm áp.

"Donghae ... Em không muốn đi. Em không muốn rời xa anh. Em sợ sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa."

Eunhyuk lại nức nở.

"Eunhyukkie, nghe anh nói này. Em phải đi. Đó là điều tốt nhất cho chính em. Tại trại trẻ mồ côi, họ sẽ đối xử với em tốt hơn. Em sẽ được ăn ba bữa mỗi ngày và có nhiều bạn bè hơn. Nó tốt hơn là sống trong một căn biệt thự mà cảm thấy như một địa ngục. Và đừng lo lắng gì cả, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Một ngày nào đó trong tương lai."

Eunhyuk rúc ra và ngước nhìn lên.

"Thật không? Chúng ta sẽ gặp lại nhau?"

"Nhất định Eunhyukkie à. Đây, đeo cái này"

Donghae kéo sợi dây chuyền của mình. Đó là một trái tim có thể được chia thành hai. Cậu đưa một nửa cho Eunhyuk.

Eunhyuk nhìn xuống mặt dây chuyền.

"PE?"

Donghae mỉm cười và đưa ra một nửa trái tim còn lại.

"HO".

 Donghae đặt hai phần của trái tim lại với nhau.


"HOPE. Niềm hy vọng"

"Hy vọng?"

 Eunhyuk hỏi và nhìn thẳng vào mắt Donghae.

"Đúng, Hyukkie. Hy vọng. Hy vọng giấc mơ không bao giờ ngủ quên. Nó sẽ luôn luôn cố gắng tìm cách để làm cho giấc mơ trở thành hiện thực. Giống như anh sẽ luôn luôn tìm cách để chúng ta gặp lai nhau. Em phải giữ thật kĩ để hy vọng rằng một ngày nào đó, anh sẽ đến với em. "

[END FLASHBACK]
- - - - - - -

"Eunhyuk ah, con đã ở đâu? Lại viết nhạc à."

Người phụ nữ quản lý trại trả mồ côi, bà Cho hỏi Eunhyuk khi cậu bước vào bếp.

"Vâng, mẹ. Con đã viết nhạc ở trạm xe buýt."

Eunhyuk thú nhận. Cậu không bao giờ nói dối với 'mẹ' của mình cả. Cậu ta nói với bà tất cả mọi thứ, thậm chí cả bí mật sâu sắc nhất của mình. Eunhyuk yêu 'mẹ' của mình rất nhiều vì bà đã chăm sóc cậu từ khi cậu được đưa đến trại trẻ mồ côi này cách đây 12 năm lúc mới 8 tuổi.

"Con phải ngừng làm việc đó đi Hyukkie. Con sai rồi và những việc đó được gọi là phá hoại. Điều đó là không tốt khi viết lên nơi công cộng thế. Tại sao con không viết chúng trong notebook hoặc nhật ký của con?"

Bà Cho vừa nói vừa đặt những món ăn lên bàn.

"Con thích viết lên đó mà. Hơn nữa, cô bán hàng cho con biết có ai đó luôn luôn đọc lời bài hát của con. Con thắc mắc anh ấy là ai."

Eunhyuk trả lời và vỗ nhẹ cằm.

"Ngưng lại những thắc mắc của con đi. Mau tắm rửa rồi ăn tối."

Eunhyuk chạy vào phòng mình và chuẩn bị vòi sen. Cậu rửa mặt và đánh răng. Eunhyuk ngân nga bài hát mà cậu đã cố gắng sáng tác trong khi làm sạch miệng. Trong khi lẩm nhẩm bài hát, đôi mắt của cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Trên ngực là sợi dây chuyền cậu trân trọng nhất. Đó là chiếc dây chuyền mà người bạn thời thơ ấu, cũng chính là mối tình đầu tiên đã tặng cho cậu trước khi đến trại trẻ mồ côi này.

Dẫu thế giới có khiến anh phải khóc, cũng chẳng sao
Vì em vẫn luôn ở bên anh
Liệu những kí ức này có tan thành tro bụi?
Anh chỉ mỉm cười để an ủi cho trái tim mình

"Donghae, anh như thế nào rồi? ... Anh còn nhớ lời hứa của chúng ta không? ... Anh còn nhớ đến em không? ... Anh sẽ đến bên cạnh em như anh đã nói chứ?"

Eunhyuk vừa thì thầm vừa siết chặt mặt dây chuyền. Khóe môi dãn ra nụ cười yếu ớt, chớp nhẹ đôi mắt, khiến một giọt nước cay cay lăn dài trên má. Cậu nhớ Donghae rất nhiều.

- - - - - -

"Dì ơi, nếu như cậu bé lại đến đây, dì có thể chuyển lá thư này cho cậu ấy không?"

Donghae hỏi cô bán hàng đầy thiện ý. Anh muốn gặp cậu bé bí ẩn. Anh ta cần phải nhìn thấy mặt của cậu bé bí ẩn. Donghae cảm thấy rằng cậu bé này cũng đã trải qua những gì giống như anh vậy.

"Được rồi. Tôi sẽ đưa cho cậu bé đó."

"Cảm ơn dì. Uhmm... Cháu cần phải đi làm. Gặp lại dì tối nay nhé"

Donghae vẫy tay chào và đi đến tiệm bánh. Anh khó mà có thể chờ đợi để gặp được cậu bé bí ẩn hơn nữa.

Mỗi ngày trong cuộc đời anh tưởng như một giấc mơ
Được ở bên em và được yêu thương em, đã khích lệ cho anh rất nhiều
Với anh, niềm hạnh phúc trong những ký ức quý giá ấy
Sẽ còn ấm áp hơn cả khi khó khăn có tới
Hi vọng là giấc mơ không bao giờ ngủ quên

Eunhyuk siết áo khoác chặt hơn, bao quanh cơ thể mỏng manh của mình. Cậu đứng ở trạm xe buýt, chờ người đọc bí mật của mình đến. Cậu rất lo lắng khi đáp ứng yêu cầu gặp mặt của người đó. Cậu không biết sẽ nói gì hay làm gì nữa.

Hi! Uhmmm ...
Chúng ta có thể gặp nhau hôm nay không, tại trạm xe buýt lúc 9 giờ tối? Tôi rất muốn được gặp cậu.
Hy vọng cậu sẽ đến,
Người đọc trung thành của cậu.

Eunhyuk đi tới đi lui, cố gắng để làm ấm cơ thể của mình trong khi chờ đợi người có thể gọi là đang theo đuổi mình. Cậu đã tới quá sớm.

"Hey!" Có ai đó gọi.

Eunhyuk quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên trẻ đang đứng trước mặt cậu và thở hổn hển. Khi người thanh niên ngước nhìn lên, đôi mắt mở to khi bắt gặp cái gì đó trên ngực Eunhyuk. Dây chuyền... Eunhyuk ...

Eunhyuk thấy Donghae nhìn chằm chằm vào cơ thể của mình nên cậu hướng theo cái nhìn. Khi nhận ra anh chàng này đang nhìn vào ngực, cậu nhanh chóng kéo áo khoác lên.

"Anh… anh kia! Tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào tôi thế?"

Eunhyuk lui về phía sau  một chút. Donghae đã nhìn thấy động tác nhưng lại bỏ nó ra khỏi tâm trí.

"Eun..Eunhyukkie ..." Anh lầm bầm một cách vô thức.

"La..làm thế nào anh biết tên tôi?" Eunhyuk kinh hãi. Người thanh niên này thật đáng sợ.
Eunhyuk nhìn thấy anh chàng  rút ra cái gì đó từ chiếc áo sơ mi và cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh.

Donghae kéo mặt dây chuyền của mình ra, khi nhìn lên lại đã thấy đôi mắt nhòe đi của Eunhyuk.

"Mặt… dây chuyền đó... Donghae ?..." Eunhyuk thì thầm và dần dần đến gần Donghae. Tay cậu nắm chặt sợi dây chuyền của mình khi thấy những giọt nước mắt của anh.

"Uhm, Hyukkie. Chính là anh, Donghae"

Ngay sau khi Donghae nói hết câu, Eunhyuk nhảy lên và ôm chầm lấy cổ anh. Họ ôm nhau thật chặt và khóc cho chính trái tim mình. Khoảnh khắc này trong mắt mỗi người chỉ có người kia tồn tại. (vì câu này bị lặp ở dưới nên mình chém gió =]])

"Donghae ah ... Donghae, em nhớ anh. Em nhớ anh rất nhiều"

Eunhyuk nói trong những giọt nước mắt và siết chặt hơn cái ôm. Donghae cũng làm như vậy và thỉnh thoảng đặt những nụ hôn vội vã lên đôi môi hấp dẫn của Eunhyuk. Bây giờ họ chỉ nghĩ đến người mình yêu, thậm chí không biết mọi chuyện tiếp theo xảy ra như thế nào và cuối cùng kết thúc trên giường của Donghae. =))

Anh có vấp ngã biết bao lần chăng nữa, anh vẫn sẽ đứng lên như trước kia
Sẽ chỉ có một trái tim này
Những khi khó khăn tới, em sẽ là sức mạnh của anh
Trái tim anh sẽ chỉ hướng về em mãi mãi

Anh sẽ kìm nén tất cả đớn đau và muộn phiền
Và sẽ chỉ để em thấy anh mỉm cười
Từ giây phút này anh sẽ không bị tổn thương nữa

"Mẹ à, con sẽ ở nhà một người bạn tối nay. Ngày mai con không phải đến trường nên mẹ không cần lo cho con. Tạm biệt mẹ"

Trước khi Eunhyuk kịp chớp mắt, điện thoại đã được ném xuống đất bởi một bàn tay mà cậu biết rất rõ. Cậu cười khúc khích và túm lấy cái gối bên cạnh.

Donghae tiếp tục đâm sâu vào cơ thể cậu, khiến cho cậu run rẩy và bị dòng khoái cảm xâm chiếm. (rating rating a~~) Cậu không quan tâm đến hậu quả vì những gì cậu đang làm lúc này. Cậu không ngại để mất "trinh tiết" nếu như người đó chính là Donghae. (sặc) Cậu yêu Donghae nhiều như Donghae yêu cậu và cậu cũng biết, Donghae yêu cậu hơn bất cứ điều gì trên thế giới này.

"Donghae, đủ rồi. Chúng ta có cả đêm thể hiện cảm xúc của mình." (sặc tiếp) Eunhyuk kéo Donghae lên và hôn anh thật sâu. Cậu để lưỡi của anh xâm chiếm cả khoang miệng trong khi hai bàn tay lồng chặt vào nhau.

Anh sẽ trân trọng giấc mơ anh luôn muốn cùng em thực hiện
Và gọi tên em ở nơi anh không thể chạm tới
Anh sẽ yêu em với tất cả trái tim này

~End~

Ngay đến ya cũng chưa bao giờ viết chứ nói gì đến trans, nên khúc cuối phang đại, mọi người thông cảm *cúi đầu*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét